Dật sự Vi_Hiếu_Khoan

Năm Kiến Đức đầu tiên (572), Bắc Chu Vũ đế giết quyền thần Vũ Văn Hộ. Từ ấy, Hiếu Khoan lấy cớ tuổi cao, nhiều lần xin trí sĩ, đế cho rằng nước địch vẫn còn, hạ chiếu không cho. Sau khi dâng sách lược đánh Bắc Tề (575), Hiếu Khoan lại xưng bệnh xin Khất hài cốt, đế an ủi: “Xem mặt thì đã biết lòng, sao phải xin đi xin lại làm gì nữa?” [2]

Năm thứ 5 (576), Vũ đế đánh Bắc Tề, đi qua Ngọc Bích, xem lại chiến trường xưa, rất lấy làm thán phục. Hiếu Khoan tự nhận mình nắm rõ hư thực của Bắc Tề, xin làm tiền khu. Đế lấy cớ Ngọc Bích xung yếu, không phải Hiếu Khoan thì không giữ được, không đồng ý. Đến khi Vũ đế khải hoàn (577), ghé qua Ngọc Bích, hỏi đùa Hiếu Khoan rằng: “Người đời nói càng già càng khôn, dụng binh cần nhờ mưu kế của họ. Nhưng trẫm chỉ đem theo bọn thiếu niên, một trận đã thành công, ngài đã làm được như thế chưa?” Hiếu Khoan đáp: “Thần nay đã già yếu lắm, chỉ còn tấm lòng thành mà thôi. Nhưng khi còn trẻ khỏe, cũng từng dốc sức vì tiên triều (tức Bắc Ngụy), đã bình định Quan Hữu.” Đế cả cười nói: “Thật như lời ngài.” [2]